Park Jimin giúp cậu sắp xếp lại chăn gối cho thẳng thớm, đồng thời ngắm nhìn gương mặt tinh xảo của đối phương, đôi lông mi cong cùng bờ môi quyến rũ. Chợt đôi lông mi ấy khẽ run, hắn liền biết cậu đang giả vờ ngủ.
Park Jimin vừa rời đi, phòng tuyến trong lòng Min Yoongi cuối cùng cũng rớt xuống.
Bởi trong nhà chẳng còn gì để ăn, nên từ sáng sớm Park Jimin đã rời khỏi nhà để mua bữa sáng. Hắn còn tiện đường đi đến cửa hàng bán ổ khóa gần chợ, làm thêm một bộ chìa khóa sơ cua của nhà cậu cho riêng hắn.
Khi Park Jimin đang cởi giày chuẩn bị bước vào nhà, phát hiện Min Yoongi đã vận đồng phục được là lượt gọn gàng. Cậu đứng trước gương chỉnh trang lại quần áo, chính là bộ dáng muốn rời khỏi nhà ngay lập tức.
Trong đôi mắt đào hoa kia chiếm đầy tơ máu, rõ ràng cậu đã không ngủ suốt một đêm.
Park JiminTôi mua đồ ăn sáng rồi này, vẫn còn nóng đấy, em ăn đi rồi tôi chở em đi làm
Tầm mắt của Min Yoongi vẫn đặt lên tấm gương trước mặt, âm điệu lạnh lùng không quan tâm đến ý tốt của hắn.
Min YoongiTôi có tay có chân, tự tôi có thể lái, không cần phiền đến anh
Park Jimin đặt bữa sáng vẫn còn nóng hổi lên bàn, sau đó hắn đi tới sau lưng cậu, nhìn thẳng mắt cậu trong gương.
Park JiminMin Yoongi, em không thể trốn khỏi tôi đâu
Trong giọng nói đầy sự nghiêm túc chưa từng thấy qua, chẳng hề giống với bộ dạng cợt nhả thường ngày.
Mọi chuyện đã đến nước này, Park Jimin vốn không thể rút lui nữa rồi.
Không phải, nói đúng hơn là, cả hắn và Min Yoongi đều không còn đường lui.
Park JiminTôi mặc kệ em đã yêu kẻ khác, mặc kệ em không thể yêu thêm một ai
Park JiminTôi, Park Jimin, nhất quyết không buông tay, bởi vì em thuộc về tôi
Park JiminEm chưa thử buông bỏ đoạn tình cảm kia, làm sao biết sẽ không thể?
Park JiminLàm sao biết tôi và em lại không được?
Park JiminKệ mẹ việc thằng chó Kim Taehyung đã làm tổn thương em, tôi khác hắn
Park JiminTôi sẽ dịu dàng với em, sẽ bù đắp tổn thương cho em
Park JiminBây giờ em không cần trả lời câu trả lời của tôi, bởi tôi sẽ chứng minh cho em thấy, tôi mới là người xứng đáng được ở bên em
Rốt cuộc hắn phải nói dối thêm bao nhiêu lần nữa, mới có thể biến lời nói dối ấy trở thành sự thật? Trong mối quan hệ thật giả lẫn lộn này, ngay cả chính bản thân Park Jimin cũng chẳng thể ngờ được người đầu tiên chìm đắm vào đó lại chính là hắn.
Park Jimin một hai bắt Min Yoongi phải cầm lấy phần ăn sáng hắn mua.
Park JiminKhông ăn bây giờ cũng được, cứ mang lên công ty mà ăn, đừng để dạ dày phải chịu tổn thương
Min Yoongi vẫn là không thể từ chối, cậu nhận lấy bữa sáng từ tay hắn, khẽ liếc mắt về phía hắn, nhanh chóng nhắc nhở.
Min YoongiĐừng quên khóa cửa
Min Yoongi cũng đoán được Park Jimin không dễ dàng gì mà bỏ qua cho cậu, việc duy nhất cậu có thể làm bây giờ là khóa chặt trái tim, không thể để nó chịu thêm tổn thương nào khác.
Min Yoongi vừa tới bệnh viện, nữ y tá đã đứng sẵn ngoài phòng làm việc của cậu.
Y tá YoonBác sĩ Min, ngài chủ nhiệm muốn gặp anh
Min YoongiTìm tôi? Có chuyện gì?
Min Yoongi một tay cầm tài liệu, một tay xách túi đựng bữa sáng mà Park Jimin tiện tay đưa cho.
Min YoongiĐợi tôi đi cất đồ trước đã
Y tá YoonĐể tôi cất cho, anh mau tới phòng chủ nhiệm đi, ngài ấy chờ anh từ nãy đến giờ rồi đó
Min YoongiĐược, tôi biết rồi
Khi Min Yoongi bước vào văn phòng của chủ nhiệm, ngoài ông còn có một nam thanh niên đang nhàn nhã ngồi trên sô pha. Cậu liếc mắt nhìn cậu một cái, rất nhanh đã quay người lại hỏi.
Min YoongiChủ nhiệm, ngài có việc tìm tôi?
Chủ nhiệmBác sĩ Min, giới thiệu với cậu, đây là Jung Ho Seok, cậu ấy là sinh viên trường Đại học Y Dược, là thực tập sinh của bệnh viện chúng ta
Tuy chủ nhiệm không giải thích tường tận bối cảnh cùng thân phận của Jung Ho Seok, thế nhưng Min Yoongi đại khái có thể đoán ra được gia thế sau lưng cậu ta chắc chắn không tầm thường, nếu không chủ nhiệm cũng không rảnh rỗi tới nỗi đích thân giới thiệu người này cho cậu. Bởi theo quy định, tất cả các thực tập sinh, kể cả đã tốt nghiệp hay chưa đều phải trải qua một kỳ thi kiểm tra năng lực mới có thể vào được bệnh viện này làm việc, chứ đừng nói đến việc được chủ nhiệm chiếu cố.
Jung HoseokChào anh, bác sĩ Min
Jung Ho Seok tóc ngắn theo kiểu diễn viên Hàn Quốc, áo sơ mi trắng với phần cổ được cách tân may bo tròn lại, để lộ ra phần da sáng màu khỏe khoắn. Gương mặt góc cạnh sắc bén, mắt to, mũi cao, môi mỏng, nhìn từ trên xuống dưới đều mang hơi thở trẻ trung, năng động của tuổi trẻ, làm cậu không khỏi nhớ tới thời thanh xuân của mình.
Min Yoongi chìa tay ra muốn bắt tay với y, khách khí nói.
Min YoongiChào cậu, tôi tên là Min Yoongi
Chủ nhiệmTôi mong cậu sẽ dìu dắt Jung Ho Seok thật tốt
Chủ nhiệm dặn dò với cậu thêm vài câu, sau đó lại chỗ Jung Ho Seok vỗ vai.
Chủ nhiệmBác sĩ Min đây là học trò của tôi, kinh nghiệm dồi dào, cậu đi theo cậu ấy chắc chắn sẽ học được nhiều thứ
Min Yoongi thuộc tuýp người hướng nội, đừng nói tới việc phải mở miệng mỗi ngày dạy bảo thực tập sinh. Một phần cũng bởi vì cậu còn rất nhiều ca mổ cần phải làm, người mới đi theo chỉ tổ vướng tay vướng chân. Hai là, cậu không giỏi về việc giao tiếp với người khác, cậu không có nhiều kiên nhẫn.
Thế nhưng, chủ nhiệm Khải lại đích thân chỉ điểm, cô muốn từ chối cũng không thể.